Trăng viên mãn giữa trời, trăng vẫn kiếp cô đơn
Cứ lặng lẽ một mình giữa không gian thăm thẳmChia tay anh, em cũng vào tiệc cưới
Em không bước một mình vì đời lắm bon chen.
Viên mãn giữa cuộc đời, em vẫn tới cùng trăng
Đêm thức giấc một mình em và trăng hoá bạn
Cô đơn lắm trăng ơi giữa không gian thăm thẳm
Đối diện với trăng, em chẳng muốn dối lòng!
Có Miền nhớ mong manh trong ký ức Chạm tay vào e sẽ vỡ tan đi Nắng sớm trải mênh mông. Sài Gòn thêm xao động. Ta bên em - yên ả sóng Kỳ Hòa ... Cứ như thể ... Lạc vào em một phút ... Những câu chuyện tình yêu như huyền thoại ngày xưa Mơ mộng em gởi sóng lòng trong mỗi chuyện Để sợi tơ chung chiêng vương lấp lánh mặt hồ! ... Giây phút lạc trong em rồi cũng thành kỷ niệm Sợi tơ nhỏ mong manh rồi cũng hóa hư vô Thật với Ảo mong manh như tơ ấy Ta không lạc mãi trong em nên còn nhớ lối về! ... Rồi mai mốt - có không em - Miền nhớ ... Sợi tơ mỏng vương vương ... lấp lánh ... thoáng mặt hồ ... Mỗi sáng lạnh se se ... nàng xuân khép cửa ... Bị đánh thức tình cờ ... em có Lãng Quên ta??!! (Hi hi! Thật - Giả; Có - Không ... - "Tâm trạng" chút cho có thơ để viết, vì ngại bình rồi! Chúc anh một tuần tràn đầy niềm vui, hạnh phúc!)
DungSg 20:27 22-03-2011
Bài thơ thật hay.thơ vậy mới gọi là thơ.Âm hương những dòng thơ truóc dây vẫn còn đó miễn là đừng để cảm xúc mất đi.
Sợi tơ nhỏ mong manh rồi cũng hóa hư vô Thật với Ảo mong manh như tơ ấy Ta không lạc mãi trong em nên còn nhớ lối về! ...
Không hẳn vậy đâu em,sao gọi là "mong manh" sao " rồi cũng hóa hư vô"? Làm gì có điều đó hả em?Mãi mãi vẫn là kỷ niệm,vẫn là điều đáng nhớ.Anh rất vui khi nó vẫn hiện hữu trong em
Nỗi đau đi qua cuộc đời em
Khi hạnh phúc chẳng thể cầm tay.
Vầng trăng khi đầy, khi khuyết,
Còn em không chút tròn đầy.
Anh đã đi qua cuộc đời em
Thắp lên tia sáng rồi chợt tắt
Để suốt cuộc đời em giang dở
Hoá thành một kiếp sống cô đơn.