28. Áo Lụa Hà đông
Tác giả: Nguyên Sa
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
mà mua thu dài lắm ở chung quanh
linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
bay vội vã vào trong hồn mở cửa
gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
gặp hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn
thơ học trò anh chất lại thành non
và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
em không nói đã nghe từng giai điệu
em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
em đi rồi, sám hối chạy trên môi
những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
47. VÀO CHÙA
Tác giả : Đồng Đức Bốn
Đang trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Lá bùa chẳng biết làm gì
Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày
47. VÀO CHÙA
Tác giả : Đồng Đức Bốn
Đang trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Lá bùa chẳng biết làm gì
Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày
63) Nỗi niềm Thị Nở
Quang Huy
Người ta cứ bảo dở hơi
Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi
Dở hơi nào dở hơi gì
Váy em sắn lệch nhiều khi cũng tình
Làng này khối kẻ sợ anh
Rượu be với chiếc mảnh sành cầm tay
Sợ anh chửi đổng suốt ngày
Chỉ mình em biết anh say rất hiền
Anh không nhà cửa bạc tiền
Không ưa luồn cúi không yên phận nghèo
Cái tên mơ mộng Chí Phèo
Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao
Quần anh ống thấp ống cao
Làm em hồn vía nao nao đêm ngày
Khen cho con Tạo khéo tay
Nồi này thì úp vung này chứ sao
Đêm nay trời ở rất cao
Sương thì đãm quá trăng sao lại nhoà
Người ta mặc kệ người ta
Chỉ em rất thật đàn bà với anh
Thôi rồi đắt lắm tiết trinh
Hồn em nhập bát cháo hành nghìn năm.
Tác giả: Nguyên Sa
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
mà mua thu dài lắm ở chung quanh
linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
bay vội vã vào trong hồn mở cửa
gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
gặp hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn
thơ học trò anh chất lại thành non
và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
em không nói đã nghe từng giai điệu
em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
em đi rồi, sám hối chạy trên môi
những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
47. VÀO CHÙA
Tác giả : Đồng Đức Bốn
Đang trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Lá bùa chẳng biết làm gì
Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày
47. VÀO CHÙA
Tác giả : Đồng Đức Bốn
Đang trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Lá bùa chẳng biết làm gì
Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày
63) Nỗi niềm Thị Nở
Quang Huy
Người ta cứ bảo dở hơi
Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi
Dở hơi nào dở hơi gì
Váy em sắn lệch nhiều khi cũng tình
Làng này khối kẻ sợ anh
Rượu be với chiếc mảnh sành cầm tay
Sợ anh chửi đổng suốt ngày
Chỉ mình em biết anh say rất hiền
Anh không nhà cửa bạc tiền
Không ưa luồn cúi không yên phận nghèo
Cái tên mơ mộng Chí Phèo
Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao
Quần anh ống thấp ống cao
Làm em hồn vía nao nao đêm ngày
Khen cho con Tạo khéo tay
Nồi này thì úp vung này chứ sao
Đêm nay trời ở rất cao
Sương thì đãm quá trăng sao lại nhoà
Người ta mặc kệ người ta
Chỉ em rất thật đàn bà với anh
Thôi rồi đắt lắm tiết trinh
Hồn em nhập bát cháo hành nghìn năm.
Hỏi còn chi nữa, chẳng vào hư vô?
"Cái thời sôi nổi" dại khờ ...
Biết khôn ... em đã sang bờ bên kia!
Vẫn còn ư? Kỷ niệm xưa
Đã qua sao vẫn ngẩn ngơ đi tìm?
Bao năm "lòng lạnh như tiền,
Tim đi hết máu, cái Duyên không về..."
THỊ NỞ LẠI GỬI CHÍ PHÈO
Mặt trông đã rất xù xì
Lại gan, lại bướng – ai bì được anh!
“Hơn người” hai chữ: “thông minh”(!)
(Dám kêu át Nở - chỉ mình anh thôi!)
***
Nở em mang tiếng dở hơi
Không nhan, chẳng sắc – không người cảm
thông
Đêm khuya, làng xóm ngủ yên
Trời xui em đến vườn anh, để rồi…
***
Phải duyên thành cặp, thành đôi
“Như hai chim nhạn suốt đời bên nhau
Anh thì cuốc đất trồng rau
Em chăm nhà cửa trước sau gọn gàng”…
***
Vẫn trời, vẫn đất thênh thang
Vẫn ong, vẫn bướm dọc ngang tự tình
Nhưng em - từ buổi trăng vàng
Thấy trong nhân thế có mình anh thôi!...
***
Lửa lòng đã cháy lên rồi
Cầm làm sao đặng mà thôi với đừng
Dẫu không thề biển nguyện rừng
Yêu em mãi nhé – xin đừng phụ em! Đó, gửi lại cho Tr đọc nè!
THỊ NỞ LẠI GỬI CHÍ PHÈO
Mặt trông đã rất xù xì
Lại gan, lại bướng – ai bì được anh!
“Hơn người” hai chữ: “thông minh”(!)
(Dám kêu át Nở - chỉ mình anh thôi!)
***
Nở em mang tiếng dở hơi
Không nhan, chẳng sắc – không người cảm
thông
Đêm khuya, làng xóm ngủ yên
Trời xui em đến vườn anh, để rồi…
***
Phải duyên thành cặp, thành đôi
“Như hai chim nhạn suốt đời bên nhau
Anh thì cuốc đất trồng rau
Em chăm nhà cửa trước sau gọn gàng”…
***
Vẫn trời, vẫn đất thênh thang
Vẫn ong, vẫn bướm dọc ngang tự tình
Nhưng em - từ buổi trăng vàng
Thấy trong nhân thế có mình anh thôi!...
***
Lửa lòng đã cháy lên rồi
Cầm làm sao đặng mà thôi với đừng
Dẫu không thề biển nguyện rừng
Yêu em mãi nhé – xin đừng phụ em!
Thì "thời sôi nổi em mang" đâu rồi?
Hay là "vẫn cánh bèo trôi",
Theo con nước lớn vơi vơi, đầy đầy?
Cái "thời sôi nổi" trong tay
Nào ai biết trước đắng, cay thế nào!
Tình yêu đến ... nhận và trao,
Để "thời sôi nổi" đi vào hư vô...
Ngày 24 tiếng 3 lần "xuất binh"!
Khi đi nào trống, nào chiêng...
Khi về tổn hại "chiến trường" tan hoang!!!
Chỉ vì cách đánh "Vội vàng"...
"Rút quân" không kịp ... đa mang ... đèo "bòng"
Binh pháp Tôn Tử chẳng thông
"Cầm quân" kiểu ấy ... thôi đừng dùng binh.
Đang trưa ăn mày vào chùa
Sư cụ cho một lá bùa rồi đi
Ăn mày chẳng biết làm gì
Lá bùa nhét túi lại đi ăn mày .
xin có vài câu tạm gọi là để giải thích:
Đang trưa bụng đói tìm chùa
Cơm chay không thấy, thấy sư cho bùa !
Nếu thiêng đã được bữa chùa
Còn đâu khố rách sớm trưa ăn mày !?
CÙNG MỘT NGUYÊN NHÂN
Chiều, trong công viên, một họa sĩ mãi mê trên giá vẽ. Mọi người tò mò qua lại liếc xem họa sĩ vẽ thứ gì, người này bỏ đi, người kia lại đến. Tất cả chỉ thấy lắc đầu. Đến chiều số người dừng lại đông hơn, mọi người nhìn bức tranh rồi nhìn nhau như dò hỏi. Trên cùng một bức tranh người ta thấy hình vẽ một phụ nữ mang cái bầu to tướng, chính giữa bức tranh là một bãi chiến trường với những xác người nằm la liệt, bên phải lại là cái bánh mì cháy đen sì. Một người đàn ông trung niên thấy thế không nhịn được tò mò tiến lại gần họa sĩ và hỏi:
- Xin lỗi họa sĩ. Họa sĩ vẽ gì mà chúng tôi nhìn không hiểu? Tại sao trong một bức tranh mà họa sĩ lại vẽ ba hình ảnh này trong khi chúng có liên quan gì đến nhau đâu ạ?
Vẫn không rời mắt khỏi bức tranh, họa sĩ thủng thẳng trả lời:
- Tại sao lại không liên quan? Chúng có chung một nguyên nhân đấy.
Mọi người lại nhìn ngắm bức tranh, cố tìm ra những điều họa sĩ vừa nói nhưng vẫn không có đáp án.
- Thưa họa sĩ, họa sĩ có thể nói rõ hơn không?
Họa sĩ đứng thẳng người, buông từng tiếng một:
- RÚT RA KHÔNG KỊP.
- (???)
Hihiii...Chắc ba bài thơ của ThanhHa cũng có chung gì đó mà ta chưa nghĩ ra thôi. Bantaysach sao vặn vẹo chi cho người ta khó xử???. Chúc TH năm mới vạn sự như ý.
Đừng gán cho họ cái nghèo mà nên.
Khổ đau vẫn đẹp nhân duyên...
Tình yêu đâu dựa hơi men cay nồng...
Anh chưa vợ, em chưa chồng
Không nhà nhưng vẫn đẹp lòng vì nhau...
Cần gì cửa rộng, nhà cao
Đêm nằm thấy cả trăng sao trên trời!
Yêu nhau trọn kiếp, trọn đời
Chữ "Anh" em đã khắc thời ... trong tim.
Nắng thì nắng vẫn ở trong Sài Gòn!
Nắng ra ngoài Bắc, nắng buồn
Lụa vào trong ấy... lụa còn trắng không?
Chợt mưa, chợt nắng... lạ lùng
Chưa làm mát lụa, lại càng nắng oi!!!
Mấy ai đổi được phận này, phận kia...
Con vua chắc vẫn làm vua,
Nhà sư vẫn ở trong chùa để tu.
Cần chi cho một lá bùa
Ăn mày ra cửa ... trong chùa ... còn sư
lòng
Tấm thân con gái đục
trong ai tường
Gởi em một tiếng yêu
thương
Kết duyên phu phụ
chung đường ta đi
Mặt trông dẫu có xù
xì
Làm người ngay thẳng
ai bì được anh
Chẳng qua chỉ muốn an
lành
Nhưng vì chúng ép nên
đành thế thôi
***
Bây giờ có cặp có đôi
Như hai chim nhạn
suốt đời bên nhau
Anh thì cuốc đất
trồng rau
Em chăm nhà cửa trước
sau gọn gàng
Tiếng đồn vang khắp
xóm làng
Mai này con cháu, họ
hàng vui lây
Nhớ nghe em! Đẻ thật
dày
Một đoàn con cái, cả
ngày rổn rang!
***
Đêm nay một cõi thênh
thang
Cỏ cây làm chiếu, sao
trăng làm mền
Gối đầu là cánh tay
êm
Rượu không uống nhưng
say mềm bờ môi
Em ơi! "Lửa" hửng lên
rồi
Cầm lòng không đặng
thì thôi chẳng dừng
Lời yêu khẽ thốt ngập
ngừng:
“Yêu em! Yêu mãi! Xin
đừng phụ nhau!”
Trong đêm ai vẫn sáng ngời màu da.
Dẫu cho váy lệch loà xoà
Tình yêu vẫy gọi chỉ ta - với mình...
Tay nâng niu bát cháo hành
Chữ "trinh" em giữ giờ dành cho nhau.
Chuyện tình truyền mãi mai sau:
Cái lò gạch ấy, nặng sâu mối tình./.
Thôi thì chỉ có món quà bằng thơ
Xuân này vạn ý như mơ
Thích gì được nấy, đang chờ đợi em.