VƠ VẨN CHIỀU...
Đăng ngày: 09:49 21-07-2010
Thư mục: Thơ Minh Tâm
Câu thơ mình viết...
Cho mình
Rồi nhâm nhi, nhấm chút tình...
Mình thôi!
Đã đi quá nửa cuộc đời
Khi say, khi tỉnh, khi ngồi...
Ngẩn ngơ!
Dòng sông cách trở đôi bờ
Thương vay...
Mình lấy mộng mơ làm cầu!
Bao nhiêu người đã gặp nhau
Câu thơ mình vẫn sẫm màu...
Cô đơn!
Tóc mình trắng sợi tủi hờn
Tim mình vẫn ngập nỗi buồn...
Vẩn vơ!
Giật mình...
Xin hỏi, nhé, thơ
Làm sao hết được mộng mơ...
Hả mình?
Cho mình
Rồi nhâm nhi, nhấm chút tình...
Mình thôi!
Đã đi quá nửa cuộc đời
Khi say, khi tỉnh, khi ngồi...
Ngẩn ngơ!
Dòng sông cách trở đôi bờ
Thương vay...
Mình lấy mộng mơ làm cầu!
Bao nhiêu người đã gặp nhau
Câu thơ mình vẫn sẫm màu...
Cô đơn!
Tóc mình trắng sợi tủi hờn
Tim mình vẫn ngập nỗi buồn...
Vẩn vơ!
Giật mình...
Xin hỏi, nhé, thơ
Làm sao hết được mộng mơ...
Hả mình?
"Làm sao hết được mộng mơ hả mình"?
Câu thơ nên nghĩa nên tình
Làm sao quên được mái đình, cây đa!
Thời gian không thể xoá nhoà
Những gì đã có vẫn là của nhau
Dẫu cho ngăn cách sông sâu
Mộng mơ ta nối nhịp cầu ta sang
Trái tim thôi đập vội vàng
Bóng em bước vội sau hàng cây thưa.