Anh là người lính giữ bầu trời. Với anh, bầu
trời quen thuộc vô cùng. Anh hiểu bầu trời: lúc thẳm sâu, trong veo, lúc
chứa đầy những gợn mây buồn...
Nhưng anh không thể nào hiểu hết mắt em. Và những cơn giông chất chứa trong mắt em dạo ấy đã xé toang không gian tĩnh lặng của chúng mình...
Mắt em giống bầu trời đến lạ - cũng thẳm sâu, trong veo, cũng chứa những gợn mây buồn...
Nhưng anh không thể nào hiểu hết mắt em. Và những cơn giông chất chứa trong mắt em dạo ấy đã xé toang không gian tĩnh lặng của chúng mình...
Hinh nhu nguoi ay truoc day cua chi Ha la linh phong khong?May qua ten lua cua anh ay ko ha dc muc tieu ha chi?
Đó có thể là "mấy quả tên lửa" đấy nhỉ!
Mỏi cả xương sườn,rục cả vai
Nhưng nếu em muốn,anh chiều tất......
Quất!
..............
Đọc Nguyễn Hải cứ ngỡ những lời chau chuốt của một nhà văn nào chứ? Nhìn lại lại là lời tâm sự của một cô gái cò tâm hồn thật đáng yêu!
Sao anh lại để sổ lồng chim bay?
Tầm ngắm nằm gọn trên tay
Lơ là lỡ bỏ gừng cay để già
Thời gian thấm thoắt trôi qua
Hôm nay nhớ lại ... nói là "vu vơ"!!!
Mãi chiều tối qua anh mới về nhà, hôm nay tranh thủ ghé thăm em. Chúc em ngày cuối tuần vui, hạnh phúc.
Nhưng Anh lại sợ cái giường ,Em ơi.
Chủ nhật vui và bình an nha.
Đêm đêm nó thục,rung rinh cái giường!
Tớ xin cậu , hãy quên mấy khẩu pháo dùm đi. Thời bình rồi còn...