Ngẫu cảm!
I.
Cũng là một đoá hồng thôi
Người ta rực rỡ, mình thời mong manh!
Bao nhiêu hương sắc cất dành
Loay hoay để có mà thành như không!...II.
Biết là rượu dẫu cay nồng
Cũng từ nước lã cất thành mà thôi!
Người ta mượn rượu tìm vui
Ta mượn nước lã cho vơi nỗi buồn!
Người ta rực rỡ, mình thời mong manh"..
Ý thơ này nói lên cái đẹp, cái rự rỡ của hoa nhưng lại không dám ngợi ca bản thân mình. Chính vì sự e thẹn kín đáo ấy nó lại toát lên cái vẻ đẹp tự nhiên của mình: Tôi (hoa) đẹp đấy nhưng không khoe khoang, tôi đẹp nhưng cứ để cho mọi người tự cảm nhận. Vì đã là một loại hoa thì cái đẹp rất giống nhau, anh đã đẹp tấ nhiên là tôi cũng đẹp rồi (tôi chỉ nhờ anh khoe sắc hộ, nói hộ tôi thôi). Hồng nào mà chẳng có gai sắc!
Chứ đừng ra đứng gốc cây ngóng chờ;
Buồn thì ta cứ suy tư,
Vào, ra ta lại ngẩn ngơ đứng nhìn...
( huyhuyen5457@yahoo.com-CAVinhphuc )