Chiếc lá vàng
* Thơ Ro:
Phất phơ trên cành , trơ trọi ,
Ta thương thầm cho chiếc lá ,
Đâu còn những lúc xanh tươi ,
Dịu dàng vẫy theo nhịp gió ,
Nhưng lòng ta luôn run sợ .
Nghĩ ngày chiếc lá sẽ rơi .
Một hôm thấy hồn trống lạnh ,
Thì ra chiếc lá rơi rồi !
Hỡi người có buồn , có tiếc ,
Hay là chỉ một cuộc vui ?
* Bài thơ hoạ của bạn:
Chiếc lá
Ta chẳng muốn làm chiếc lá
Phất phơ, trơ trọi trên cành
Run rẩy trước từng cơn gió
Dễ gì giữ mãi màu xanh!
Chẳng muốn tình như chiếc lá
Đổi màu theo sắc thời gian
Vừa non tơ thành già cỗi
Vừa tươi xanh đã úa vàng!...
Kiếp lá mong manh biết mấy
Đường trần lại lắm phong ba
Lòng người lại sâu thăm thẳm
Dễ gì chống đỡ, thăm dò ... ?!
Tình cờ hay là định mệnh
Ta thành chiếc lá trên cành
Người - làn gió thu dịu nhẹ
Mơn man ... gợi giấc mơ xanh! ...
Lâng lâng giữa khoảng mênh mông
Ta ru hời theo nhịp gió ...
Một chiều ... bỗng nhiên hụt hẫng
Chơi vơi giữa đất, giữa trời
Gió kia không còn thổi nữa
Ta biết là mình ... sắp rơi! ...
"Hỡi người có buồn , có tiếc ,
Hay là chỉ một cuộc vui ?
Tình ta cũng như chiếc lá ,
Đường xưa , cát bụi dập vùi ?"
* thơ ai đó:
* Thơ Ro:
Chiếc lá vàng
Ta nhìn thấy chiếc lá vàng ,Phất phơ trên cành , trơ trọi ,
Lo cơn gió nào thổi tới
Rời cành , chiếc lá nhẹ rơi .Đâu còn những lúc xanh tươi ,
Dịu dàng vẫy theo nhịp gió ,
Xòe tay che nắng cho đời .
Ta ước lá kia tươi mãi ,
Thắm xanh như cuộc tình ta ,
Sẽ không bao giờ vàng úa ,
Gió mưa cũng chẳng phôi pha .
Nhưng lòng ta luôn run sợ .
Nghĩ ngày chiếc lá sẽ rơi .
Một hôm thấy hồn trống lạnh ,
Thì ra chiếc lá rơi rồi !
Hỡi người có buồn , có tiếc ,
Hay là chỉ một cuộc vui ?
Tình ta cũng như chiếc lá ,
Đường xưa , cát bụi dập vùi ?* Bài thơ hoạ của bạn:
Chiếc lá
Ta chẳng muốn làm chiếc lá
Phất phơ, trơ trọi trên cành
Run rẩy trước từng cơn gió
Dễ gì giữ mãi màu xanh!
Chẳng muốn tình như chiếc lá
Đổi màu theo sắc thời gian
Vừa non tơ thành già cỗi
Vừa tươi xanh đã úa vàng!...
Kiếp lá mong manh biết mấy
Đường trần lại lắm phong ba
Lòng người lại sâu thăm thẳm
Dễ gì chống đỡ, thăm dò ... ?!
Tình cờ hay là định mệnh
Ta thành chiếc lá trên cành
Người - làn gió thu dịu nhẹ
Mơn man ... gợi giấc mơ xanh! ...
Lâng lâng giữa khoảng mênh mông
Ta ru hời theo nhịp gió ...
Một chiều ... bỗng nhiên hụt hẫng
Chơi vơi giữa đất, giữa trời
Gió kia không còn thổi nữa
Ta biết là mình ... sắp rơi! ...
"Hỡi người có buồn , có tiếc ,
Hay là chỉ một cuộc vui ?
Tình ta cũng như chiếc lá ,
Đường xưa , cát bụi dập vùi ?"
* thơ ai đó:
Lay....
Gió lay khẽ_
Chiếc lá thu cuối cùng còn lại đã rơi.
Nắng lay khẽ _
bờ cỏ mềm làm giọt sương tan mất.
Chiều đông lay khẽ mình_
Khiến mùa thu vội vàng tất bật...
ra đi.
Anh lay khẽ hồn em_
Làm bùng lên yêu thương từ sâu thẳm
Khao khát niềm yêu,rực cháy đam mê.
Anh lay khẽ bước chân _em quên mất lối về
Quên luôn tìm lấy cho mình lối thoát.
Em cố níu lại trong anh ở nơi bình yên nhất.
Dẫu tim anh thêm em là quá chật.
Anh khẽ lay mình_để em cảm thấy đau.
Em không phải là người đến sau
Sao không thể lay trái tim anh rung động.
Em yêu anh,yêu chân thành sâu rộng.
Đủ để anh khẽ lay mình_em sẽ chết vì đau.
Gió lay khẽ_
Chiếc lá thu cuối cùng còn lại đã rơi.
Nắng lay khẽ _
bờ cỏ mềm làm giọt sương tan mất.
Chiều đông lay khẽ mình_
Khiến mùa thu vội vàng tất bật...
ra đi.
Anh lay khẽ hồn em_
Làm bùng lên yêu thương từ sâu thẳm
Khao khát niềm yêu,rực cháy đam mê.
Anh lay khẽ bước chân _em quên mất lối về
Quên luôn tìm lấy cho mình lối thoát.
Em cố níu lại trong anh ở nơi bình yên nhất.
Dẫu tim anh thêm em là quá chật.
Anh khẽ lay mình_để em cảm thấy đau.
Em không phải là người đến sau
Sao không thể lay trái tim anh rung động.
Em yêu anh,yêu chân thành sâu rộng.
Đủ để anh khẽ lay mình_em sẽ chết vì đau.