(Nguyễn Lam Điền)
Giá đừng trót dại ngẩn ngơ
Bao nhiêu cái mất biết ngờ cho ai
Loanh quanh mấy tiếng thở dài
Ngó lên ngó xuống vẫn hai tay mình
Bảo xinh thì trúc có xinh
Phận làm tre đứng một mình cũng đau
Duyên trời ai buộc chi đâu
Sao con sáo qua sông sâu làm gì
Sinh nghề tử nghiệp chi chi
Lần hồi câu chữ để đi đường vòng
Người ta xe cúp thong dong
Ngựa phi nước kiệu có hòng nổi không
Sắc hương với một cành hồng
Nào bao nào gói buộc trong buộc ngoài
Phải chơi thì xước cùng gai
Loay hoay lắm để nhạt phai cả tình
Nhấp môi thương cái bóng mình
Liêu xiêu gánh nợ phù sinh tứ bề.
Phận người lại nghĩ phận ta
Trách chi con sáo bỏ qua sông dài
Lòng vòng vẫn nặng đôi vai
Hoa hồng rũ bỏ, lấy gai làm gì?
Mặc ai nước kiệu cứ phi
Em thì thủng thẳng cần chi vội vàng ...
Phải duyên thì vẫn là chàng
Không duyên ... em chỉ là nàng mà thôi!
Thẹn thùng em đứng cạnh bên
Mắt cay hận mối tơ duyên cho mình
Tình chi dan díu với tình
Sao không để trọn mái đình, cây đa?
Trách ai vò nhuỵ, bẻ hoa
Để cho ta phải xót xa, giận hờn
Trách ai lỡ nhịp cung đàn
Câu thơ anh thả trong bàn tay ai?
Tình cờ nghe tiếng thở dài
Ngu ngơ "trót dại" ... bóng nguời xa xa./.
Sao "ai" chỉ nghĩ đến điều ấy thôi?
Thanh cao một kiếp con người
Sao ai nghĩ chuyện...bôi vôi, cạo đầu?
Thì hôm nay chẳng có điều khổ đau
Mất rồi "tìm" ở nơi đâu?
Ngờ ai chẳng dám ... đuổi theo bóng hình
Hoá ra mình lại tìm mình
Thở dài không thấy cái tình đâu đây...
Xoè bàn tay, nắm bàn tay
Giật mình lại tưởng tay này, tay kia!
Tủi thân, nước mắt đầm đìa
Giá như phận gái đổi cho ai cùng!
Giờ như "táo rụng sân đình"
Duyên ai không buộc cho mình, cho ta.
Trông gì cánh vạc bay qua
Nhìn đâu cũng thấy xót xa phận mình
Trách ai sao nỡ vô tình
Ăn chanh bỏ vỏ ... để hình bơ vơ ...