Mùa
hè, mùa ve kêu, phượng nở lại tới, lòng người lại xốn xang ... Nhưng hè
này Thanh Hà chẳng có thời gian, chẳng còn lòng dạ để xốn xang, nhung
nhớ. Thanh Hà bệnh, và Thanh Hà phải đi chữa bệnh!
Tưởng sẽ là một chuỗi ngày cô đơn, buồn nản nơi bệnh viện. Nhưng với Thanh Hà, tiếp tục lại là những kỷ niệm thiêng liêng, đáng nhớ.
* Bác sĩ điều trị và bạn bè xưa cũ:
Bác sĩ điều trị cho Thanh Hà, mổ cho Thanh Hà là bạn học cùng khóa thời phổ thông trung học. Ngày ấy bạn học lớp chuyên Lý, còn Thanh Hà thì ở lớp Văn. Bạn lặng lẽ nhưng ân cần, chu đáo - chăm lo thuốc men, theo dõi bệnh tình của Thanh Hà. Mổ thật khéo, thật giỏi! Sau mổ, ngày ngày bạn tới rửa vết thương, thay băng, nhẹ nhàng, tươi cười động viên Thanh Hà.
Từ cô bạn bác sĩ, bao bạn bè cùng khóa - lớp Văn, lớp Toán, lớp Lý, lớp Ngoại Ngữ ... biết Thanh Hà bệnh - bạn gần thì tới thăm, bạn xa thì gọi điện. Thanh Hà ngập tràn trong yêu thương, chăm sóc, vỗ về của các bạn!
Tình cờ, cô bạn cùng lớp Đại học vào Sài gòn chơi, gọi điện cho Hà. Thế là các bạn Đại học cũng biết và thay nhau tới thăm, động viên, ngóng chờ ngày Hà ra viện để...đưa về thăm nhà bạn. Ngày ấy bạn Thắng từ Biên Hòa sẽ về Sài Gòn, ghé qua bệnh viện chở Hà tới nhà Huyền, các bạn khác cũng tới... Họp mặt thật vui!
(Cô bạn bác sĩ đang theo dõi tình hình bệnh nhân trong phòng của Thanh Hà)
* Học trò cũ:Em thì đang học chuyên nghiệp, em đã đi làm. Một hai em biết cô giáo cũ bị bệnh đang điều trị ở Sài Gòn đã truyền tin đi, thế là các em thay nhau đến thăm hỏi, chăm sóc, động viên Thanh Hà. Bé Nga thư ký, cậu Hải lớp trưởng 12 B1 khoá 2006 - 2007 ngày ngày vượt chặng đường 20 km bằng xe đạp để đến thăm cô. Nga đòi nấu cơm đem đến cho cô ăn, bị cô ngăn lại thì tìm cách nấu chè, xay sinh tố đưa đến. Lý do Nga đưa ra thật đơn giản: " Đâu phải ngày nào cô cũng bệnh để tụi em được chăm sóc đâu!". Bé Hòa thư ký 12 A5, mặc cho cô ngăn cản, vẫn nấu cơm đưa đến vì sợ "Cơm căngtin cô ăn không quen". Cậu Hiệp lớp trưởng 12 A5 thì lo cô buồn vì không ai ngủ cùng, đòi đến ngủ để nói chuyện cho cô vui. Bình, Thi, Vân Anh ... nữa. Các em trẻ con, vô tư, trong sáng đến nao lòng! Lớp 12 A5 này mình chủ nhiệm khi các em học lớp 10. Lên 11 thì sang với lớp B1. Hồi ấy - 20/11 đầu - thời kỳ "giao thoa", học trò hai lớp suýt đánh nhau vì tranh giành cô chủ nhiệm. A5 kêu "cô tao chứ", B1 hét: "cô đang chủ nhiệm tụi tao kìa"... Bây giờ...
Lại còn học sinh khóa
2003 - 2004 nữa chứ. Các em làm Thanh Hà cảm động quá. Thắng vừa nghe
Dung báo tin cô trong bệnh viện là hối hả chạy tới, cả ngày quanh quẩn
bên cô, sợ cô cần việc gì không ai giúp. Lắng trách không rủ đi cùng,
Thắng cười: "Thì vừa nghe tin là xách xe chạy liền, đâu có thời gian
nghĩ và gọi cho ai!". Bé Dung là tội nhất - gọi điện hoài mục đích chính
là xem "cô có còn cười không" - nghe tiếng cô cười thì yên tâm cúp máy.
Dung ở quê. Cô chưa ra viện, mới nghe chú áng chừng ngày cô về đã thông
báo cho các bạn khiến cả bọn nháo lên lập kế hoạch đón đầu "chăm" cô
khi cô vừa về tới nhà, khiến cô - dù bạn bè cùng lớp Đại học cố thuyết
phục ở lại Sài gòn thêm một ngày sau khi ra viện để hàn huyên - cũng
không thể ở. Dung nói: "Cô về tới nhà là tụi em đến, ở với cô một ngày,
nấu cho cô ăn, làm cho cô cười...".
(Hải và Nga hôm cùng cô đi ăn với chị Sếu ở trang web TX)
* Bạn bè Blog và trang web:
Anh Huy, chị Huyền, Trung , Nam ... luôn gọi điện thăm hỏi, động viên Thanh Hà. Anh Huy nhờ cả bạn ở Sài Gòn đến thăm Hà vì anh xa quá không tới thăm được. Trung thì vượt chặng đường hơn 100 km tới tận bệnh viện thăm Hà. Điều này khiến Hà vô cùng xúc động! Không bao giờ Hà quên được hình ảnh Trung hai vai đeo hai cái cặp táp (của Trung và của Hà) chạy theo Hà từ phòng khám này sang phòng khám khác. Hai cái cặp nhịp nhịp hai bên hông Trung trông vừa tội nghiệp, vừa tức cười nhưng lại khiến người ta cảm động.
Còn Sếu Đầu Đỏ và Kẹo Bông Hải Phương trong trang web TX nữa chứ! Hai cô bạn cũng thường xuyên gọi điện và trực tiếp tới tận phòng bệnh thăm Thanh Hà. Sếu kéo Hà đi các nơi " Cho chị ăn đặc sản Sài Gòn trước khi mổ, không có mổ xong lại phải kiêng!". Chỉ tiếc đặc sản SG không hợp khẩu vị chị, không thì chị Hà tranh thủ "vét cạn hầu bao" bé Sếu hôm ấy cho coi!...
* Gia đình:
Mọi người ai cũng lo, cũng thương nên liên tục động viên. Chị gái Hà có con nhỏ còn bú mẹ cũng để bé ở nhà để vào chăm Hà những ngày trước và sau mổ.
Những ngày bệnh nằm trong bệnh viện Hà đã thấm thía sâu sắc: chẳng có gì quý giá hơn tình cảm, hơn sự quan tâm, chăm sóc của mọi người!
Hà là bệnh nhân vui vẻ, lạc quan nhất trong phòng bệnh. Hầu như không lúc nào Hà không có người tới thăm hoặc gọi điện động viên. Chính vì thế mà dù mỗi ngày phải chích 6 mũi thuốc (lại do các điều dưỡng thực tập chích), ven bể tùm lum, thâm tím khắp tay, bắp tay chai cứng, nhức nhối vì thuốc không kịp tan, Hà vẫn tươi cười vui vẻ suốt ngày. Bao nhiêu trái cây, sữa ... mọi người mang tới, Hà chẳng thể nào dùng hết, cứ liên tục đem chia hoặc kêu gọi mọi người trong phòng ăn cùng. Thế là mọi người cũng vui lây!
Muốn lưu giữ những kỷ niệm bằng việc chụp lại mấy tấm hình, nhưng việc đó cũng chẳng dễ gì với một bệnh nhân. May mà còn có mấy tấm chụp được ở nhà trong ngày đầu tiên ở nhà sau thời gian nằm viện. Các nhóc A3 2003 ơi, cô cùng cười với em này!
(Bảo e lệ trông dễ thương quá!)
(Bếp than nấu cơm gà ngon hơn! Phong "tạo gió" nhé!)
(Bộ đội đảm đang! Lần đầu tiên Huy thực hành nấu cơm gà!)
)
(Cô mới ra viện - phải gặm thật nhiều cho có sức!
)
(Thùy ơi! Vào chụp hình đi, đừng chọc mọi người!)
(Dung không cần chọc cô cũng vẫn cười hết cỡ!)
(Ngày trôi nhanh thế! Các em phải về rồi!)
Tưởng sẽ là một chuỗi ngày cô đơn, buồn nản nơi bệnh viện. Nhưng với Thanh Hà, tiếp tục lại là những kỷ niệm thiêng liêng, đáng nhớ.
* Bác sĩ điều trị và bạn bè xưa cũ:
Bác sĩ điều trị cho Thanh Hà, mổ cho Thanh Hà là bạn học cùng khóa thời phổ thông trung học. Ngày ấy bạn học lớp chuyên Lý, còn Thanh Hà thì ở lớp Văn. Bạn lặng lẽ nhưng ân cần, chu đáo - chăm lo thuốc men, theo dõi bệnh tình của Thanh Hà. Mổ thật khéo, thật giỏi! Sau mổ, ngày ngày bạn tới rửa vết thương, thay băng, nhẹ nhàng, tươi cười động viên Thanh Hà.
Từ cô bạn bác sĩ, bao bạn bè cùng khóa - lớp Văn, lớp Toán, lớp Lý, lớp Ngoại Ngữ ... biết Thanh Hà bệnh - bạn gần thì tới thăm, bạn xa thì gọi điện. Thanh Hà ngập tràn trong yêu thương, chăm sóc, vỗ về của các bạn!
Tình cờ, cô bạn cùng lớp Đại học vào Sài gòn chơi, gọi điện cho Hà. Thế là các bạn Đại học cũng biết và thay nhau tới thăm, động viên, ngóng chờ ngày Hà ra viện để...đưa về thăm nhà bạn. Ngày ấy bạn Thắng từ Biên Hòa sẽ về Sài Gòn, ghé qua bệnh viện chở Hà tới nhà Huyền, các bạn khác cũng tới... Họp mặt thật vui!
(Cô bạn bác sĩ đang theo dõi tình hình bệnh nhân trong phòng của Thanh Hà)
* Học trò cũ:Em thì đang học chuyên nghiệp, em đã đi làm. Một hai em biết cô giáo cũ bị bệnh đang điều trị ở Sài Gòn đã truyền tin đi, thế là các em thay nhau đến thăm hỏi, chăm sóc, động viên Thanh Hà. Bé Nga thư ký, cậu Hải lớp trưởng 12 B1 khoá 2006 - 2007 ngày ngày vượt chặng đường 20 km bằng xe đạp để đến thăm cô. Nga đòi nấu cơm đem đến cho cô ăn, bị cô ngăn lại thì tìm cách nấu chè, xay sinh tố đưa đến. Lý do Nga đưa ra thật đơn giản: " Đâu phải ngày nào cô cũng bệnh để tụi em được chăm sóc đâu!". Bé Hòa thư ký 12 A5, mặc cho cô ngăn cản, vẫn nấu cơm đưa đến vì sợ "Cơm căngtin cô ăn không quen". Cậu Hiệp lớp trưởng 12 A5 thì lo cô buồn vì không ai ngủ cùng, đòi đến ngủ để nói chuyện cho cô vui. Bình, Thi, Vân Anh ... nữa. Các em trẻ con, vô tư, trong sáng đến nao lòng! Lớp 12 A5 này mình chủ nhiệm khi các em học lớp 10. Lên 11 thì sang với lớp B1. Hồi ấy - 20/11 đầu - thời kỳ "giao thoa", học trò hai lớp suýt đánh nhau vì tranh giành cô chủ nhiệm. A5 kêu "cô tao chứ", B1 hét: "cô đang chủ nhiệm tụi tao kìa"... Bây giờ...
* Bạn bè Blog và trang web:
Anh Huy, chị Huyền, Trung , Nam ... luôn gọi điện thăm hỏi, động viên Thanh Hà. Anh Huy nhờ cả bạn ở Sài Gòn đến thăm Hà vì anh xa quá không tới thăm được. Trung thì vượt chặng đường hơn 100 km tới tận bệnh viện thăm Hà. Điều này khiến Hà vô cùng xúc động! Không bao giờ Hà quên được hình ảnh Trung hai vai đeo hai cái cặp táp (của Trung và của Hà) chạy theo Hà từ phòng khám này sang phòng khám khác. Hai cái cặp nhịp nhịp hai bên hông Trung trông vừa tội nghiệp, vừa tức cười nhưng lại khiến người ta cảm động.
Còn Sếu Đầu Đỏ và Kẹo Bông Hải Phương trong trang web TX nữa chứ! Hai cô bạn cũng thường xuyên gọi điện và trực tiếp tới tận phòng bệnh thăm Thanh Hà. Sếu kéo Hà đi các nơi " Cho chị ăn đặc sản Sài Gòn trước khi mổ, không có mổ xong lại phải kiêng!". Chỉ tiếc đặc sản SG không hợp khẩu vị chị, không thì chị Hà tranh thủ "vét cạn hầu bao" bé Sếu hôm ấy cho coi!...
* Gia đình:
Mọi người ai cũng lo, cũng thương nên liên tục động viên. Chị gái Hà có con nhỏ còn bú mẹ cũng để bé ở nhà để vào chăm Hà những ngày trước và sau mổ.
Những ngày bệnh nằm trong bệnh viện Hà đã thấm thía sâu sắc: chẳng có gì quý giá hơn tình cảm, hơn sự quan tâm, chăm sóc của mọi người!
Hà là bệnh nhân vui vẻ, lạc quan nhất trong phòng bệnh. Hầu như không lúc nào Hà không có người tới thăm hoặc gọi điện động viên. Chính vì thế mà dù mỗi ngày phải chích 6 mũi thuốc (lại do các điều dưỡng thực tập chích), ven bể tùm lum, thâm tím khắp tay, bắp tay chai cứng, nhức nhối vì thuốc không kịp tan, Hà vẫn tươi cười vui vẻ suốt ngày. Bao nhiêu trái cây, sữa ... mọi người mang tới, Hà chẳng thể nào dùng hết, cứ liên tục đem chia hoặc kêu gọi mọi người trong phòng ăn cùng. Thế là mọi người cũng vui lây!
Muốn lưu giữ những kỷ niệm bằng việc chụp lại mấy tấm hình, nhưng việc đó cũng chẳng dễ gì với một bệnh nhân. May mà còn có mấy tấm chụp được ở nhà trong ngày đầu tiên ở nhà sau thời gian nằm viện. Các nhóc A3 2003 ơi, cô cùng cười với em này!
(Bảo e lệ trông dễ thương quá!)
(Bếp than nấu cơm gà ngon hơn! Phong "tạo gió" nhé!)
(Bộ đội đảm đang! Lần đầu tiên Huy thực hành nấu cơm gà!)

(Cô mới ra viện - phải gặm thật nhiều cho có sức!


(Thùy ơi! Vào chụp hình đi, đừng chọc mọi người!)
(Dung không cần chọc cô cũng vẫn cười hết cỡ!)
(Ngày trôi nhanh thế! Các em phải về rồi!)
Hay tay gữi chặt xem ra khó nhường
Ốm xong ăn lại bình thường
Mong em chớ vội tai ương bất ngờ
Luôn luôn sử dụng bàn tay để "cầm"!
Nhưng sao nét mặt trầm ngâm
Ở nhà mắt vẫn xa xăm đợi chờ.
Trong lúc gặp hoạn nạn, khó khăn, ta mới nhìn nhận thấy cái tình là quan trọng nhất! Cái tình không dễ tiền bạc mua, bán được. Tiền tiêu mãi cũng hết, nhưng tình cảm thì ngày càng bền chặt và đằm thắm phải không em?
Anh mừng vì quanh em có rất nhiều người bạn tốt. Chính vì vậy sau khi mổ xong một tuần mà em đã tăng tưởi đi chơi với bạn bè rồi. Tình bạn đã giúp em vượt qua đau đớn và nhanh hồi phục sức khoẻ.
Chúc em luôn vui vẻ, luôn có nhiều người bạn tốt.