Vậy mà đã 20 năm qua rồi, bạn Vàng nhỉ! Hai mươi năm
cho sự chia xa. À không - 19 năm mấy tháng chia xa, và gần một năm gặp
lại nhưng chưa nhìn thấy mặt. Bạn bè thật của cuộc đời thường ngày xưa
giờ gặp lại và trao đổi với nhau trên mạng ảo. Tính từ tháng 8/ 1986 - ngày chúng ta bắt đầu nhập học và làm quen thuở ấy, thì thời gian xa cách giữa chúng ta lớn hơn thời gian gần gũi gấp nhiều lần. Vẫn còn giữ được cái tình thương mến ngày nào là "chẳng phải vừa" rồi, phải không Vàng!? Tớ với cậu - hai phong cách sống khác nhau, hai cách nhìn nhận khác nhau. Không biết chúng ta gặp nhau ở điểm nào hả Vàng? (Phải cái sự lãng đãng thơ phú không nhỉ?!) Cậu sâu sắc, tớ hời hợt, nông cạn. Cậu hay đứng ngoài lề lặng lẽ quan sát, đánh giá. Tớ thì lại cứ hồn nhiên nhập cuộc, hồn nhiên sống chan hoà giữa mọi người. Cậu khắt khe, tớ dễ tính trong việc chọn bạn. Cậu được mọi người nể, sợ hơn. Tớ thì chẳng được ai sợ ngoài ... cậu (phải không nhỉ?). Tớ nhớ năm đầu tiên ở trường, một lần cậu cùng gần hết cả phòng nữ chúng ta học nhảy, tớ với Hoà lặng lẽ nằm trên giường tầng, thỉnh thoảng thò đầu ra "quan sát" (Tớ chan hoà nhưng lại không quen với những hoạt động bề nổi, những sự sôi nổi ồn ào. Gặp không khí ồn ào, nhất là các dạ hội, tiệc tùng - tớ lánh cho xa), cậu chạy lại: "H, Hoà ơi, cho bọn tớ học nhảy nhé!". Hai chúng tớ bảo: "Ơ! Bọn mình có ngăn cản gì các cậu đâu!" Cậu nói: "Nhưng nhìn mắt hai bạn, mình sợ lắm!". Mắt chúng tớ thế nào mà cậu sợ nhỉ? Đến bây giờ tớ cũng còn thắc mắc, còn tò mò đấy! (Lần ấy, để chứng tỏ sự "vô hại" của mắt mình, tớ với Hoà phải nhảy xuống giường dưới, ngồi đập rương và vỗ nắp xoong đau hết cả tay để cổ vũ các cậu, cho các cậu yên tâm học nhảy! ). Tớ nhớ năm cuối cùng, khi tớ đang rất buồn vì chia tay với người yêu, chẳng còn tâm trí để ôn thi tốt nghiệp, cậu đã rủ tớ về Thạch Hà quê cậu ở một tháng để ôn thi. Chúng mình cùng sang nhà truyền thống của xã để học. Rồi còn dạo quanh vườn - ngắm cây Kim ngân nở hoa, hái dưa lê để ăn ... Dạo ấy tớ ... hi hi - chẳng nói kỷ niệm này nữa, mắc cỡ lắm!... Sinh nhật cậu, tớ chẳng biết tặng gì đâu, chẳng biết viết gì đâu! Biết cậu yêu Cún, tớ tặng cậu mấy chú Cún (đủ loại). Và vì thời gian gấp gáp rồi (chiều nay - 16/10 - cs nhà tớ về, tớ không vào mạng được), tớ viết vội mấy dòng, để trong này, đúng đến ngày sinh của cậu nó sẽ hiện lên. Chúc mừng sinh nhật cậu, bạn Vàng nhé! (Bật mí: cậu sinh trước con trai tớ một ngày, trước ông xã tớ ba ngày đó!) Cún Tít (tớ gọi nó thế) - tớ "chôm" đâu đó trong một avata ở Trường xưa. Cún khoang thì con gái tớ mượn của bà ngoại nhà bạn nó, mang về nhà một ngày (vì thấy nó dễ thương quá). Còn con Cún bự đang thè lưỡi này thì con gái tớ kéo từ trên mạng xuống. Vàng nè! Tớ thích thơ cậu lắm đấy! Những bài thơ đầy tâm trạng. Có day dứt, băn khoăn, khắc khoải ... - đau đáu những nỗi niềm. Sâu sắc và bác học! Khác hẳn thơ tớ - cứ hồn nhiên, mộc mạc, giản dị, xâu xấu, ngông ngốc như con người tớ - giống cô Nở trong tác phẩm của Nam Cao - vậy thôi. Một câu thơ cậu viết mới đây khiến tớ hình dung rõ lắm về cô bạn với đôi mắt sâu, thăm thẳm buồn dạo nào: "Sâu mắt buồn ngưng mãi một làn hương"... Nếu cậu "khoái" cái sự hay nghĩ về những điều tốt đẹp, hướng về những điều tốt đẹp, cố tìm những điều tốt đẹp của con người, của cuộc sống để yêu, để tự trấn an mình của tớ thì hãy học theo đi nhé! Chúc cậu một ngày sinh nhật vui vẻ! Những ngày tiếp theo sẽ mãi là Bình yên, Vàng nhé! Tặng cậu cả trái tim tình yêu! |
Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013
TÚC CON
Túc con
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Luôn vui, khỏe, hạnh phúc nhé!
Thuận Hữu Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu (Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ) Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng. Có thể vợ mình những phút mềm lòng Nên giấu kín những suy tư không kể về giấc mộng Người yêu cũ vợ mình có những điều mà chính mình không có được Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn Sau những lần nghĩ đến đâu đâu mình thương vợ mình hơn Và cảm thấy như mình có lỗi Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn Mà có trách chi những phút xao lòng Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ Đừng trách chi những phút xao lòng!
10:03 29-10-2010
Ta về vén bức màn sương Tìm lời yêu dấu thân thương thuở nào. Xuân Hương lặng giữa hanh hao Vườn Hồng còn mở lối vào ... năm xưa? Lạnh chân ... ướt sũng chiều mưa (Bàn chân nấn ná để trưa thành chiều!) Cạn hồ ... lạc dấu thương yêu Rưng rưng đôi mắt đọng nhiều xót xa Nỗi niềm thành hạt châu sa Thiên Đường trở lại ... để Ta gặp Mình!
Daw... Cách đây 5 phút
Cám ơn chị ghé thăm . Tôi đâu biêt chị hoc lớp 12 năm 1986 > Hôm nào sẽ tặng chi một bài thơ về Đà lạt nhé !