Tôi không phải là người sống thực tế. Với tôi - tinh thần mới là quan trọng (mặc dù trong cuộc sống, tôi đã không ít phen lao đao vì vật chất!). Có lẽ do coi trọng tinh thần quá nên nhìn cái gì tôi cũng nhìn bắt đầu từ mặt tinh thần!
Cách đây chưa lâu, một lần, trong lòng trĩu nặng tâm tư, tôi lang thang vào "kho" lưu trữ trong máy tính (do một thầy giáo trong trường lưu dùm), bắt gặp "100 bài thơ hay thế kỷ 20 được công bố tại Quốc Tử Giám nhân ngày thơ Việt Nam", vội vào đọc ngay. Có nhiều bài thơ hay, nhưng... chỉ có bài thơ xếp thứ tự 47 - bài "Vào chùa" của Đồng Đức Bốn - là ám ảnh tôi hoài. Nó làm lòng tôi se thắt lại!
VÀO CHÙA
Tác giả : Đồng Đức Bốn
Đang trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Lá bùa chẳng biết làm gì
Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày
Thật
lạ là khi đọc bài thơ, tôi không hề mảy may nghĩ đến bữa cơm chay - cái
rất thực mà lẽ ra nhà sư phải đem ra cho kẻ ăn mày - như những người
bạn vào blog tôi và đọc bài thơ đã thắc mắc! Tôi cũng không nghĩ được
rằng nhà sư kia đã đối xử tệ với kẻ ăn mày, đã làm trái giáo lý nhà Phật
- như có người bạn khi bình thơ đã phát hiện và nói ra! Tôi chỉ nghĩ
đến hình ảnh một cô bé con - cô bé mà tôi từng quen, từng biết - cô bé
một thời có cái nhìn trong veo và đôi mắt luôn lấp lánh niềm vui (như
bạn bè và người quen của cô từng nhận xét) - cô bé ấy đã hồn nhiên đem
theo tất cả hành trang - niềm tin vô bờ - bước
vào cuộc sống... Và cuộc sống đã phũ phàng cướp mất đi của cô niềm tin
ấy. Cô bé gục xuống, nhưng rồi lại kiên cường đứng lên, dò dẫm bước. Một
chàng trai thánh thiện đã mang niềm tin tặng lại cho cô. Cô bé lấy lại
thăng bằng, giấu vết thương vào lòng, tiếp tục tiến bước .Tiếc thay,vết thương lòng chẳng thể thành sẹo - cô bé rẽ ngang vì chẳng muốn làm chàng trai khổ lây vì cô.
Trên con đường cô bé đi không còn bóng chàng trai, nhưng có niềm tin
chàng tặng - niềm tin ấy có giống lá bùa nhà sư cho kẻ ăn mày kia không
nhỉ?! Và cô bé cô độc một mình với nỗi khao khát thầm kín có giống kẻ
ăn mày có lá bùa trong túi vẫn phải ngửa tay ăn xin vì dạ còn lép kẹp
kia không? Tôi thấy lòng se thắt trong ý nghĩ chợt đến: Thà cô cứ ngửa
tay mà xin như kẻ ăn mày kia!...Giá cô có thể ngửa tay mà xin như kẻ ăn
mày kia!....Tác giả : Đồng Đức Bốn
Đang trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Lá bùa chẳng biết làm gì
Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày
Tôi không phải là người sống thực tế. Với tôi - tinh thần mới là quan trọng. Có lẽ do coi trọng tinh thần quá nên nhìn cái gì tôi cũng nhìn bắt đầu từ mặt tinh thần chăng? Đọc bài thơ, sao tôi không nghĩ đến cái thực là một bữa cơm chay?... Tôi cứ nghĩ đến những con người thiếu may mắn trong tình cảm nên không có được một tình yêu đẹp, không có được một mái nhà yên, một vòng tay ấm...
Không biết, nếu ở cương vị của nhà sư, liệu tôi có thể làm gì giúp họ đây??!!
Ăn mày giữa phố - ăn mày niền vui
Ăn mày xó chợ, đầu đường
Ăn mày no, đủ - bằng người thế gian
Ăn mày ở giữa cửa chùa..
Đói cơm, rách áo hoá ra ăn mày" (ca dao)
Nếu em ở "cương vị của nhà sư" thì anh tin rằng em sẽ cho người ăn mày kia dù nhiều hay ít một bữa cơm chay rồi. Bởi vì ăn mày chính là kẻ "đói cơm, rách áo"! Cho phép anh mượn lại lại một số câu thơ trong bài thơ "Tặng người ăn mày" của nhà thơ Nguyễn Duy nói về những người ăn mày ở ga Thanh Hoá, bởi vì trong bài biết của anh đã nói nhiều về bài thơ này của nhà thơ Đồng Đức Bốn rồi:
"Sân ga Thanh Hoá chiều mưa đổ,
Một người mẹ dắt con
Một em bé mắt tròn lay láy...
.....Các ông, các bà, các anh,các chị
Ai làm ơn nuôi cháu nên người...
Tôi giấu mặt vào giữa đám đông
Tay lần mãi cái hầu bao rỗng lép
Chẳng lẽ moi ra một nhúm ngôn từ đẹp
Trả vào cái lòng bàn tay trũng như đồng chiêm ... đang ngửa lên?
Nhà thơ Nguyễn Duy chỉ có những "ngôn từ đẹp" mà không có của cải vật chất, nhưng ông cũng không dám nói với mẹ con người ăn mày câu gì, và ông xấu hổ phải "giấu mặt vào giữa đám đông"; ông biết lúc này họ đang cần gì để nuôi sống đứa con? Chứ họ đâu cần những ý đẹp, lời hay? Nhà thơ trần tục còn biết vậy, huống chi nhà sư? Còn em sẽ hành động như anh đã vói ở trên chứ?