Dựa vào vai anh mà khóc
Tác giả: Trần Huy Phương
Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào mà chẳng hư hao
Có cuộc đời nào mà chẳng xuống thấp lên cao
Có môi nào chưa dừng vì tiếng nấc
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi
Và có những chiều em cảm thấy đơn côi
Hãy về đây dựa vai anh mà khóc
Kể cho anh chuyện đời gai góc
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa
Vì anh suốt đời là một sân ga
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
Và có một ngày con tàu em rời bến
Sân ga này sẽ vẫn mãi còn đây
Và khi nào sầu nặng dáng em gầy
Hãy trở lại dựa vai anh mà khóc
Than thở với anh rằng đời người lừa lọc
Sẻ bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian
Em luôn có bờ vai anh để khóc
Em sẽ không bao giờ bị lẻ loi cô độc
Em không bao giờ thiếu một bờ vai
Em không bao giờ thiếu một vòng tay
Khóc đi em! Dựa vào vai anh mà khóc!
(Có một bờ vai như thế cho ta không, bạn nhỉ?!)
Tác giả: Trần Huy Phương
Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào mà chẳng hư hao
Có cuộc đời nào mà chẳng xuống thấp lên cao
Có môi nào chưa dừng vì tiếng nấc
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi
Và có những chiều em cảm thấy đơn côi
Hãy về đây dựa vai anh mà khóc
Kể cho anh chuyện đời gai góc
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa
Vì anh suốt đời là một sân ga
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
Và có một ngày con tàu em rời bến
Sân ga này sẽ vẫn mãi còn đây
Và khi nào sầu nặng dáng em gầy
Hãy trở lại dựa vai anh mà khóc
Than thở với anh rằng đời người lừa lọc
Sẻ bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian
Em luôn có bờ vai anh để khóc
Em sẽ không bao giờ bị lẻ loi cô độc
Em không bao giờ thiếu một bờ vai
Em không bao giờ thiếu một vòng tay
Khóc đi em! Dựa vào vai anh mà khóc!
(Có một bờ vai như thế cho ta không, bạn nhỉ?!)
Qua tháng Năm. Biển lặng sóng vùi vào đáy lừ bao luyến tiếc. Sóng cộn cào trở mình. Xin lỗi nhé, dã tràng ơi!
Em lang thang một mình trên cát, bắt dã tràng nhặt vỏ ốc tìm vui. Nước mắt tháng Năm hoà cùng muối Biển. Vỏ ốc Đại dương quá mỏng, đong sao đầy nước mắt tháng Năm?
Đêm. Yên tĩnh . Bờ vai anh quá mỏng. Liêu xiêu sóng. Liêu xiêu nỗi nhớ. Biển gần mà sao quá xa. Chỉ còn lại em với tiéng thầm thĩ của đại dương.
Em dậy dù có làm sao
Người đây em cứ bám vào mà lên
Trời không xe được cái duyên
Thì ta cũng vẫn trở nên bạn bè
Buồn không đủ bởi yêu thương nhiều quá
Phố vẫn thế - ngác ngơ và xa lạ
Dẫu thêm một người cũng chống chếnh một bên
Buồn không đủ bởi yêu thương nhiều quá
Phố vẫn thế - ngác ngơ và xa lạ
Dẫu thêm một người cũng chống chếnh một bên
Đau đớn lắm, phải không? Chiều vừa đi qua ngõ
Nắng cuối cùng tìm điều gì trong cỏ
Hay cũng buồn giấu nuối tiếc xa xôi?
Hãy khóc đi em để tìm được chút bình yên dẫu nhỏ nhoi
Là tất cả, anh và yêu thương ấy
Giếng có sâu đợi nước trong sẽ nhìn thấy đáy
Thành kỷ niệm rồi cách xa nhiều vẫn có một niềm tin
Hãy khóc đi em làm sao được lãng quên
Biết chẳng thể nên dối lòng đành vậy
Cơn bão qua đi cứ dày vò nhau mãi
Nước mắt rơi thành bài hát cho anh ...........
gì xin cứ gửi lại, Thanh Hà sẽ trả lời sau! Xin cảm ơn các bạn! Và rất
mong các bạn thông cảm!
Em chẳng còn thiếu cái chi
Thứ nào cũng có nói gì bờ vai?
Đêm về biết vịn vào ai
Gần đây sao vẫn mong hoài người ơi!
Có một bờ vai như vậy rồi đấy em.